Chúng Ta Của 8 Năm Sau có lẽ từ đầu nên để tên là Chúng Ta Của 8 Năm Trước bởi đó mới là khoảng thời gian rực rỡ nhất, đáng trân quý của các nhân vật, của bộ phim và của cả khán giả!
Chúng Ta Của 8 Năm Sau đã từng là một bộ phim mang đậm hơi thở thanh xuân, chữa lành, mang tới một màu sắc không quá mới mẻ nhưng rất thú vị, mát lành trên sóng truyền hình Việt, nhất là ở thời điểm khán giả bội thực drama. Dĩ nhiên, điều đó chỉ dừng lại ở phần 1, phần phim đáng nhớ và xuất sắc với sự thể hiện của bộ tứ diễn viên Hoàng Hà – Quốc Anh – Trần Nghĩa – Ngọc Huyền. Phần 1 ngắn ngủi với chưa đầy 20 tập phim nhưng lại là thứ người ta nhắc nhớ mãi khi nói về Chúng Ta Của 8 Năm Sau. Cho tới khi phần 2 xuất hiện, những điều rực rỡ đã hoàn toàn lụi tàn.
Một bộ phim khác hoàn toàn?
Ngay từ tập đầu tiên của phần 2 với sự xuất hiện của 4 diễn viên mới là Huyền Lizzie – Mạnh Trường – Quỳnh Kool – B Trần, khán giả đã bị sốc toàn tập vì sự thay đổi quá đột ngột. Chuyện thay diễn viên thì ai cũng đã biết trước và có lẽ đã xem phần 2 thì khán giả cũng ít nhiều chấp nhận hoặc miễn cưỡng chấp nhận dàn diễn viên mới này. Điều khiến họ sốc hơn cả ở tập đầu của phần 2 là việc toàn bộ bầu không khí, thiết lập nhân vật nữ chính, thậm chí là cả màu phim cũng đều thay đổi hoàn toàn. Sự thay đổi màu phim ở đây bao gồm cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, từ màu sắc khiến hình ảnh bớt hẳn đi sự tươi tắn đến bầu không khí của cả phần phim, sự u tối, nặng nề mà nó đem đến cho khán giả.
“Một bộ phim mới hoàn toàn sao?” là câu hỏi chung của khán giả ở giai đoạn này. Thứ duy nhất kết nối hai phần phim có lẽ chỉ là những cái tên nhân vật (may mắn thay) chưa bị thay đổi nốt. Nếu phần 1 mang tới cảm giác dễ chịu, như một làn gió mát lành cho người xem thì làn gió của phần 2 là sự khô hanh, bực dọc. Chưa bàn tới chuyện việc thay đổi diễn viên có đúng hay không nhưng riêng vấn đề tính cách nhân vật thay đổi hoàn toàn đã đủ để khán giả mất kiên nhẫn. Mai Dương vui vẻ, hoạt bát, rất lương thiện, hiểu chuyện và cũng rất trưởng thành của phần 1 trở thành cô Dương cáu bẳn, thích đổ lỗi cho người khác, cố chấp ôm quá khứ để rồi làm khổ cả bản thân lẫn người thân.
Đồng ý là Dương đã trải qua quá nhiều biến cố khiến cô không thể vui vẻ như xưa nhưng hà cớ gì khi sự trưởng thành, chín chắn, hiểu chuyện của Dương cũng đột nhiên biến mất hoàn toàn? Thứ khán giả thấy chỉ còn là một cô Dương sơ hở là cười nhếch mép, phồng má, thở dài,… rồi cứ lặp lại những hành động này bất kể hoàn cảnh ra sao. Ngay cả khi Mai Dương thay đổi, trở nên vui vẻ như xưa thì cách hành xử của cô cũng khiến người xem cảm thấy mệt mỏi.
Diễn xuất bất ổn, chemistry nhạt nhòa
Cộng hưởng với sự tiêu cực của nhân vật là diễn xuất đầy bất ổn của Huyền Lizzie. Nếu phần 1, điểm sáng của bộ phim là Hoàng Hà (vai Mai Dương hồi trẻ) thì sang phần 2, tâm điểm thuộc về Quỳnh Kool. Và có lẽ Quỳnh Kool cùng màn hợp tác ăn ý với B Trần, Khôi Trần và hai diễn viên nhí cũng là điều khiến khán giả có thể kiên nhẫn ở lại với tác phẩm này đến phút chót. Còn Huyền Lizzie, bản thân là nữ chính, kịch bản cũng ưu ái cho cô nhiều phân cảnh đắt giá và thời lượng lên hình dài ăn đứt phần 1 nhưng cô lại tự tay phá hủy vai Mai Dương bằng diễn xuất khô khan, khó hiểu của mình.
Thực chất ngay từ đầu, Huyền Lizzie đã bị cho là chẳng có gì liên quan đến phần 1. Bởi không chỉ diễn xuất không tương đồng mà ngay cả ngoại hình của cô cũng tạo cảm giác đầy bất ổn, cố gắng ra sao cũng không thể có sự liên quan đến Hoàng Hà. Ghi nhận nỗ lực mặc những trang phục giống phần 1 của Huyền Lizzie nhưng lại chính những trang phục không phù hợp với diễn viên thêm kiểu tóc dìm khuôn mặt, tất cả đã cộng hưởng làm nên một Mai Dương khiến khán giả muốn khước từ.
Vấn đề quan trọng hơn cả là chemistry của Huyền Lizzie với Mạnh Trường. Nếu cặp thứ chính Quỳnh Kool – B Trần không có nhiều cảnh tình tứ nhưng khiến khán giả đảo điên vì quá đẹp đôi, quá tương xứng, diễn ngọt tới độ bị đồn yêu thật thì cặp chính Lâm – Dương của chúng ta lại khiến người xem “nổi da gà”.
Không phải vô duyên vô cớ mà ngay từ khi Lâm – Dương chưa tái hợp, khán giả đã muốn Dương yêu một người khác, cụ thể là bác sĩ Tuấn. Rõ ràng ngay từ đầu, khi chưa có cảnh tình tứ, chỉ là đối diện và nói với nhau những câu ẩn ý, Mạnh Trường và Huyền Lizzie đã hoàn toàn không phù hợp để đóng một cặp. Cho đến khi Lâm – Dương yêu lại, hai diễn viên chính khiến khán giả bội thực với những cảnh tình tứ, ôm hôn nhưng thứ đọng lại chỉ là những sự sến rện không mấy cảm xúc. Huyền Lizzie khô khan, thiếu cảm xúc trong khi Mạnh Trường thực sự không còn hợp để đóng cảnh yêu đương. Đôi mắt có vẻ thâm tình, cách anh ghé sát bạn diễn nữ để nói chuyện một cách tình cảm (như nhiều bộ phim trước) chỉ tạo cho khán giả cảm giác rùng mình. Điều này khiến Lâm – Dương đáng yêu, ngọt ngào của phần 1 trở thành Lâm – Dương mà khán giả nào cũng muốn cấm cản chuyện yêu đương ở phần 2.
Đi vào vết xe đổ của việc tăng số tập và hồi kết không thể dở hơn!
Chuyện tăng số tập đã là một công thức chung của phim Việt giờ vàng, mỗi khi tác phẩm đó có dấu hiệu hot lên và nhận được nhiều lời khen. Đáng tiếc khi Chúng Ta Của 8 Năm Sau không được khen nhiều cho lắm nhưng số tập thì vẫn cứ tăng. Ban đầu phim dự kiến kết thúc ở tập 48 nhưng cuối cùng con số đã lên tới 51. Thực chất dù tăng tới 3 tập nhưng thứ được tăng lên chỉ là những cảnh ngồi nói chuyện, nằm nói chuyện hay phong phú hơn thì là vừa đi vừa nói chuyện của cặp chính. Họ liên tục nói chuyện quá khứ, nhắc về câu chuyện 8 năm qua, rằng họ may mắn ra sao khi được gặp lại nhau, biết ơn ra sao khi được đối phương yêu lại. Những phân cảnh này có lẽ khiến không ít khán giả phải tua đi vì có xem cũng không tiếp nạp được lượng thông tin nào.
Kết quả của những cảnh tình tứ khô khan và thừa thãi đến từ cặp đôi chính là việc phim kéo dài thêm 3 tập nhưng vẫn không đủ thời gian giải quyết câu chuyện của các nhân vật còn lại. Xem xong phim khán giả vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Rằng cái thai của tiểu tam Anh Thu có thực sự là của Tùng; Tùng sẽ giải quyết ra sao khi mà trước đó biên kịch cố gắng thêm thắt tình tiết về độ nguy hiểm của gia đình tiểu tam; cô giáo Nguyệt – nhân vật mà khán giả thích nhất ở phần 2 – rồi sẽ thế nào?,… Quá nhiều vấn đề đặt ra xong rồi xếp xó trong khi trước đó, ở những tập kế cuối, biên kịch còn dư thừa thời gian tới độ gán ghép cặp Như Ý – bác sĩ Tuấn lại với nhau một cách khiên cưỡng, đầy phi lý. Khán giả thậm chí còn được thấy cuộc trò chuyện vui vẻ của bộ tứ bùng binh Tuấn – Như Ý – Dương – Lâm, sự bùng binh đầy ái ngại, thậm chí còn ngại hơn cả cảnh tượng Nguyệt – Tùng – Giang cùng chụp ảnh ở cuối phim.
Sau cùng có vẻ thông điệp mà biên kịch muốn truyền tải là “huề cả làng”, sao cũng được miễn là ai cũng trông (có vẻ) vui vẻ. Nguyệt – Tùng – Giang cùng nhau chụp một bức hình vui vẻ, trong khi Tùng còn vương vấn muốn quay lại, Nguyệt chưa vơi hẳn nỗi đau, Giang thì đang cố gắng cưa cẩm Nguyệt. Vui vẻ hơn nữa khi cô bé Cam trước đó còn khóc lóc vì nhớ bố, sợ hãi khi nghĩ tới việc mình không được phép yêu bố nữa nay chỉ sau vài ngày ngắn ngủi lại quấn quít bên bác Giang và “chị ruột” Lan Nhi. Xem tập cuối, cảnh tượng ở nhà cũ của Dương, khán giả còn tưởng đâu Nguyệt – Tùng và bé Cam là những người xa lạ, khi không lại có dịp được quy tụ về một chỗ. Sau cùng Chúng Ta Của 8 Năm Sau từ một bộ phim hay ho và đặt ra nhiều vấn đề hay ho trở thành tác phẩm mà khán giả cố gắng hết sức để quên lãng.
Chúng Ta Của 8 Năm Sau có lẽ từ đầu nên để tên là Chúng Ta Của 8 Năm Trước bởi đó mới là khoảng thời gian rực rỡ nhất, đáng trân quý của các nhân vật, của bộ phim và của cả khán giả!
Theo Lệ An (Phụ Nữ Số)